Tín ngưỡng "Trời" trong các nền văn hóa Mongoloid (Đông Á và Đông Nam Á)
Khái niệm "Trời" không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng, là cội nguồn của mọi thứ, người ban phát hoặc trừng phạt.
* Trong văn hóa Trung Hoa (Hán, Mông Cổ, v.v.):
* "Thiên" (天): Đây là khái niệm trung tâm trong tư tưởng triết học và tín ngưỡng Trung Quốc cổ đại, có trước cả Nho giáo, Đạo giáo. "Thiên" được coi là đấng tối cao, là ý chí của tự nhiên, là người ban "Thiên mệnh" cho các vị vua, cai quản vận mệnh con người và thế giới. Các triều đại phong kiến Trung Quốc đều xưng vua là "Thiên tử" (con của Trời).
* Biểu hiện: Các vị vua tế Trời, cầu mưa, cầu thuận lợi. Người dân khi gặp khó khăn, hoạn nạn thường than "Trời ơi!", "Ông Trời", hay "Trời đất ơi!". Nhiều tục ngữ, thành ngữ cũng gắn liền với Trời như "Trời không dung đất không tha", "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa".