Trong giới học
giả Trung Quốc vẫn truyền lưu câu “Tống mất không
còn Trung Quốc, Minh diệt không còn Hoa Hạ”, câu ấy chỉ
đến việc lúc nhà Tống sụp đổ thì căn bản không còn
cái nước Trung Quốc như trước nữa, lúc nhà Minh sập
không còn nềm văn minh Hoa Hạ nữa. Vẫn những con người
ấy, vẫn vùng đất ấy, vì sao lại thế ? Là bởi khi
người Mông Cổ tràn vào hủy diệt giống nòi người
Hán, tàn sát dân Hán, nguyên cái triều đình Nam Tống gồm
những thành phần tinh túy nhất của dân tộc không nhẩy
xuống biển theo Tống đế Bính thì cũng chết trong loạn
quân. Rồi sau này Mãn Thanh chinh phục Trung hoa lại một
hồi “sát phu, hiếp phụ”, chả những thế quân Mãn
còn bắt dân Hán bỏ trang phục, kiểu tóc của tổ tiên
mình mà phải theo phong tục Mãn, có những nơi vì không
chịu theo mà phải mất đầu cả thành. Vậy thử hỏi
người Hán còn sau những đợt diệt chủng khủng khiếp
ấy, còn bao nhiêu phần máu Hán trong người ? Văn hóa còn
giữ được bao nhiêu nét của tổ tiên ? Ngay cả cách
nghĩ, cách sinh hoạt cũng biết đổi khác rồi chứ.
Giới học giả
Trung Quốc cũng chả hiểu sao không nhớ tới cái thời “Ngũ hồ loạn hoa”,
“Ngũ đại thập quốc”, biết bao nhiêu giống dân mà
họ gọi là man, mọi, di tràn vào trung nguyên khi nhà Hán,
nhà Đường sụp đổ. Cả nghĩ, ngay từ cái thời ấy
“Hán” cũng chả phải là “Hán” nữa rồi !
Nói đến người thì cũng phải nói đến ta, như nước
ta phong tục thời chưa tiếp xúc đám người phương bắc,
sử nay gọi là Hùng Vương khác xa thời phong kiến từ
khi độc lập tự chủ đến khi Pháp xâm lược, sau đó
thời Pháp thuộc đến đây lại chẳng giống hai thời
trước nữa. Xâm lăng, đồng hóa luôn xảy ra trong suốt
lịch sử của dân tộc. Cứ xem lại văn bản cổ ngày
xưa thì thấy người thời nay nếu “xuyên không” về
500 năm trước nghe các cụ nói chắc hiểu câu được câu
không, trở lại 1000 năm trước thì xem như là người
nước ngoài chả thể hiểu được gì. Ấy, chúng ta vẫn
tự hào nói với nhau rằng “tiếng ta còn thì nước ta
còn”, mà ngôn ngữ còn mất mát, rơi rụng, thay đổi
đến vậy thì làm sao mà người “Việt” ngày nay còn
là người “Việt” khi xưa nữa. Thậm chí, cũng không
chắc thời Hùng Vương các cụ gọi dân tộc ta là người
Việt hay cái giống gì khác nữa.
Câu chuyện
trên cũng không quá đỗi bi thương, mà là một phần tất
yếu của lịch sự, mạnh được yếu thua, thay đổi theo
thời thế không phải chỉ một cá nhân mà là cả một
dân tộc. Sự phát triểu âu suy ra cũng là sự thay thế
cái mới vào chỗ cái cũ. Cứ xét ngay ở mỗi người, từ
lúc bé sinh ra cho tới khi già chết đi, suốt bao quá trình
đồng hóa, dị hóa, hấp thụ và đào thải, cái máu thịt
xưa cũng thay bằng hết rồi còn đâu.
Xét đến
truyện ngày nay, nhà tiên tri Vanga từ dự đoán Châu Âu
rồi sẽ toàn là dân Hồi giáo, bỏ qua những chi tiết
nhảm nhí, Châu Âu – như ta đang thấy hiện nay, quả
thật tràn ngập dân Hồi giáo, hậu quả từ quá trình di
cư cận đại gần đây, cũng như đỉnh cao của nó do
những bất ổn ở Siri và Bắc Phi. Những cư dân mới,
tới từ một nềm văn hóa lạ, đang từng ngày làm thay
đổi Châu Âu, hay như những người cực hữu nói “phá
nát nền văn hóa bản địa”. Quả thực vậy, dù nềm
văn hóa Châu Âu có ảnh hưởng lớn đến đâu, có sức
đồng hóa mạnh tới cỡ nào, thì những cư dân mới của
nó cũng không thể trở thành “người Châu Âu” được.
Qua tầm 3 thế hệ nữa, Sharia (luật Hồi giáo) có thể
được sử dụng tại châu lục này, giống như áo chùm
đầu, burkini, hay tình trạng hãm hiếp phụ nữ gia tăng
tại Thụy Điển hiện nay. Một Châu Âu văn minh, bắc ái,
cởi mở sẽ kém văn minh, bắc ái, cởi mở đi chăng ?
Cũng chả phải
chuyện lạ, khi rợ Giecman tiến vào Roma, sau đó đến xấp
xỉ gần 1000 năm nềm văn minh minh Hi-La vĩ đại bị lãng
quyên hay sao ? Trong dòng chảy của lịch sử, không phải
cứ là văn minh, tiến bộ thì sẽ thắng thế được đâu.
No comments:
Post a Comment