- Loại thứ nhất tự cho mình là thiên tài. Loại
này đông nhất trong các loại thiên tài, phổ biến ở những người trẻ, đã có chút
thành tựu ví như đạt điểm cao trong quá trình học tập, đạt gải thưởng gì đấy,
khi đi làm hay được sếp khen... Tự cảm thấy mình giỏi dang, thông minh hơn người.
Phàm loại này thật ra có thể gọi khác là “ngụy thiên tài” tức là còn lâu mới được
tới mức là thiên tài.
Kẻ mà dám tự xưng mình giỏi thường cũng có bổn
sự nào đó, tuy nhiên cái sự ngộ nhận đấy thường cao quá năng lực bản thân. Loại
này do còn trẻ chưa hiểu biết sau rộng, giỏi hơn hai, ba, dăm chục người mà
nghĩ là giỏi hơn cả thiên hạ. Biểu hiện thường hay cao ngạo trong thâm tâm, với
người dưới xem như lũ không biết gì, với người trên coi như đám cổ hủ. Nếu sự
nghiệp thuận, thì tính kiêu căng, phách lối, thích thể hiện càng có dịp bộc lộ.
Nếu sự nghiệp kém, thì hay phẫn uất, nghĩ rằng mình không hợp thời, đổ lỗi cho
hoàn cảnh, xã hội, chế độ v.v…
Thật ra đa phần trí thức đều là loại này hoặc đã
từng là loại này. Vì đông đảo nhất lại có học nên các thành tựu lớn của xã hội
do đám này gây dựng lên. Khi đám này lớn thêm, tiếp xúc nhiều tức khác cũng điều
chỉnh mình cho phù hợp. Trong số ít chúng rồi cũng có thể trải qua rèn luyện,
lao động chăm chỉ mà có những thành tựu ngang cỡ thiên tài. Đa phần còn lại làm
công ăn lương qua ngày đoạn tháng. Một số có thể suốt đời là loại vô dụng, chửi
đời. Âu được ngư thế nào cũng là do nhận thức của bản thân, cùng tác động xã hội,
cần người bề trên sáng suốt mà uốn nắn.
- Loại thiên tài thứ hai là loại được người
khác công nhận là thiên tài. Cũng không có gì bàn nhiều về trường hợp này, đây
là những người có thành tựi lớn, thực sự đóng góp nhiều cho xã hội. Được mọi
người công nhận, tôn vinh, kính trọng. Là loại đi đầu, định hình cho mọi người
noi theo.
Tuy nhiên sự tôn vinh của xã hội nhiều khi hay
quá đà. Nhiều người thuộc loại này vì được tôn vinh quá mà về sau không có đóng
góp gì thêm.
Một số lại thật ra chẳng có tài cán gì, chỉ là
do sự phù phiếm của xã hội đôn lên mà thôi.
- Loại thứ, mới đích thực là thiên tài “chân
thiên tài”, loại thiên tài mà không cần người khác công nhận cũng là thiên tài.
Những người này, trong suốt đời họ thực sự đẩy văn minh nhân loại lên một tầm
cao mới. Những người này không xa lạ như Anhxtanh, Alan Turing, Hegen, Đác Uyn
… Họ làm việc mà không cần ai công nhân, đơn giản vì thành quả họ làm ra quá lớn
tự người ta phải công nhận. “Sự thật tự nó thắng”, “Chân lý không ai có thể phủ
nhận” - nếu đã tìm ra chân lý thì việc công nhận nó là của mọi người không phải
là anh nữa.
Điều đau khổ với toàn nhân loại là nhiều khi
tài năng của họ tuy có được công nhận nhưng không phải lúc sinh thời. Như
Vangoc đến lúc sau khi ông mất tên tuổi của ông mới được biết, tranh của ông mới
có giá cao. Sau khi chết trong nghèo khó và bệnh tật Nicolai Tesla ngày này mới
được nhìn nhận và đánh giá đúng. Còn nhiều, nhiều… nữa đấy có thể ngay lão già
gàn dở bạn biết cũng là một thiên tài đó …
No comments:
Post a Comment