Khi còn học dưới Thái Nguyên. Cả trường không tính cán bộ, ước chừng 500 mạng. Hầu hết đều ở ký túc. Cũng như mọi ký túc xá nam khác. Xung đột giữa bọn cũ và bọn mới là không tránh khỏi. Ở phòng 301 tình hình căng lắm rồi. Gậy gộc, dao kiếm đã đủ cả. Ngay cả cột mắc màn và dáp giường cũng đã tháo. Tất cả chỉ còn đợi giờ G. Hậu quả rất khó lường, một số kẻ sẽ mang thương tật và tất cả sẽ bị đuổi học.
Sẽ là như thế ! Nếu cu Sơn, thằng ốm yếu hiền lành nhất không ra tay. Một mình nó, không bảo bọn trong phòng, đi thẳng đến phòng bọn khóa trên và nói : " bây giờ bọn mày muốn làm gì tao, hay bảo tao làm gì thì làm. Nhưng sau đấy để bọn tao yên". Lũ chó ngạo mạn yêu cầu nó lạy ba lạy. Sơn tự nhủ: "được ! Nếu đó là cái bọn mày muốn tao sẽ cho bọn mày đầy đủ. Bao gồm cả phần khuyến mãi" ( thật ra là đoán thế thôi, ai biết ku Sơn nghĩ gì). Và nó quỳ thật. Sau đó tất cả đều ra trường vào năm sau và năn sau nữa. Tuyệt nhiên không ai cười nhạo thằng Sơn cả.
Thế mới biết người dũng cảm không hẳn là kẻ cầm đao kiếm xông pha. Mà có khi là người dám bỏ qua liêm sỉ, danh dự bản thân để vì một cái gì đó của chung và quan trọng hơn.
No comments:
Post a Comment