6/21/2024

Nghề thợ cao quý

Nghề thợ là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, tại sao lại nói như vậy? Bởi lẽ:

- Thứ nhất, mỗi khi người thợ làm được việc lại có người tiết kiệm được một đống tiền. Tại sao phải bỏ ra hơn chục triệu để mua mới một cái tivi trong khi chi phí sửa chữa rẻ hơn nhiều lần? Nếu nâng tầm quan điểm, dưới góp nhìn đấu tranh giai cấp. Người thợ là kẻ bảo hộ cho túi tiền ít ỏi của nhân dân lao động, là người công kích thẳng vào lợi ích cốt lõi của các đầu sỏ tư bản, một cách khách quan.

- Thứ hai, người thợ thường xuyên phải làm việc trong môi trường khó khăn, nguy hiểm, độc hại, vất vả với sự thiếu thốn cả về công cụ, trang thiết bị, sơ đồ, hướng dẫn sửa chữa, thậm chí thiếu cả những kiến thức cơ bản nhất. Bất chấp điều đó, họ vẫn phải vượt qua và hoàn thành công việc.

- Thứ ba, với tất cả khó khăn trên, nhiều khi nhiệm vụ của người thợ lại là sửa chữa sai lầm của các kỹ sư thiết kế, những người được trang bị đầy đủ hơn họ rất nhiều về công cụ, trình độ, kiến thức...

- Và cuối cùng khi đã làm đủ lâu và đủ kinh nghiệm ở một mức nào đó thì kiểu gì người thợ rồi sẽ đóng vai trò của người thầy theo cách này hay cách khác.

Lời khuyên từ người xa lạ

 Đôi khi, bạn không biết được lời khuyên từ một người xa lạ có ảnh hưởng đến cuộc đời bạn đến mức nào đâu. Câu chuyện dưới đây của tôi là một ví dụ:

Trong một buổi nhậu nọ, như thường lệ, do say trước tôi mò ra chỗ uống nước đợi mọi người. Bỗng nhiên từ phía xa có hai bố con đang đến, trông cũng đã ngà ngà. Thằng cu thì tôi biết, do có cùng sở thích về Electric Automotive và Smart Washlet, tôi với nó xem như đã biết trước.
Theo phép lịch sự tôi mời họ ngồi xuống uống nước cùng và nói chuyện với thằng cu về sở thích chung. Được một lát thì nó đi đón ai đó. Lúc này ông chú mới quay sang bắt chuyện:
- Anh (ý chỉ tôi) ạ, anh nhìn chú (ý chỉ ông ấy) có vẻ có của ăn của để thế này thôi. Chứ chú cũng có nhiều nỗi khổ lắm, giàu có cũng chẳng sung sướng gì đâu!
Lúc này tôi mới để ý, ông chú chải tóc gọc gàng, mắt đeo kính gọng nâu pha vàng bóng nhẹ, người mặc áo sơ mi trắng mềm không hằn nếp, vai khoác comple đen trông rất mượt kết hợp với đó là chiếc đồng hồ vàng (mầu) lủng lẳng cổ tay, cùng đôi giày da đen bóng. Tóm lại nhìn rất có điều kiện.
- Vâng chú cứ nói tiếp, cháu xin nghe.
Như được cởi tấm lòng, ông chú tâm sự cho tôi nghe rất nhiều về nỗi khổ do có nhiều tiền của ông. Thú thực, tôi chả thể nào nhớ nổi cụ thể cái khổ ấy. Tôi chỉ nhớ rằng, kết hợp với thời tiết nóng nực, ồn ào quán nhậu từ tiếng nhạc, tiếng chúc tụng, tiếng cãi, ép rượu nhau thêm với đó là mùi thuốc lá, rượu bia... đặc sệt. Và phải nói thêm rằng lúc đó tôi đã say lắm rồi, ông chú thì nói bằng chất giọng trầm trầm lý nhí khó mà tiếp thu được. Tóm lại là nghe được một lúc thì tôi phát bực, và buột miệng:
- Cháu có ý kiến thế này nhé, tại sao chú khổ vì nhiều tiền như vậy? Chú lại không cho cháu bớt đi? Thế có phải là cả chú và cháu đều bớt khổ không?
Ông chú sững người, dựa phịch vào lưng ghế, rồi đăm chiêu nhìn xuyên qua tôi một cách sâu sắc.
- Anh nói phải lắm, tại sao chú không nghĩ ra nhỉ. Anh nói phải lắm! Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!
Nói rồi rời đi rất vội, giống như có việc gì đó cần làm ngay...
Sau đó cũng lâu, tôi thường nghe nói ông chú đã bỏ ra rất nhiều tiền, phát động thêm bạn bè nữa để làm từ thiện giúp đỡ trẻ em, người già, động vật hoang dã. Nghe đâu ông còn góp tiền làm đường lên bản nọ rất khó khăn nữa. Thằng cu cũng kể với tôi từ ngày bố nó đi thiện nguyện thấy vui tươi hẳn ra, không còn rầu rĩ, đăm chiêu, thích lảm nhảm với người lạ khi say nữa.
Còn tôi, nỗi khổ của tôi vẫn còn đây, rõ ràng ông chú làm tù thiện rất nhiều nhưng có chia cho tôi đồng nào đâu.Tất cả cảm xúc:

Phải trả lời thế nào khi bị hỏi lương?

 Phải trả lời thế nào khi bị hỏi lương?

Có hai lựa chọn là nói thật hoặc nói dối. Thông thường thì nói thật chả được lợi gì và còn tiềm ẩn nguy cơ bị hại kiểu gì đấy mà ta không ngờ được trong thời buổi lừa đảo đầy đồng như này. Xét đi xét lại vẫn là nói dối thì hơn.
Vậy phải nói dối như nào? Có thể khai tăng hoặc khai giảm (khai bằng thì là nói thật rồi). Tới đây, để chọn cái nào phải xét tới đối tượng được (nghe) nói dối. Người trong thiên hạ có thể chia thành quen hoặc không quen. Nếu là không quen ta không phải bàn, vô duyên mà hỏi cứ việc đáp gạch hoặc cho ăn bơ.
Người quen lại chia thành bạn hoặc thù. Suy nghĩ nhiều đêm cho thấu đáo mỗ nhận ra rằng tốt nhất là nên khai tăng. Cũng là bởi:
- Khai giảm: làm bạn lo lắng, làm thù hả hê.
- Khai tăng: làm bạn yên tâm, làm thù cay cú.
Như mỗ đây thường nói phét lên giời: từ dạo ấy bác lương có bao? Hừ, mỗ lương kể không xiết, đếm không xong, đoán không nổi, mỗi lần được lãnh chuyển khoản sập cả hệ thống của ngân hàng, mà hễ rút ra lấy tiền mặt cho vợ con là phải sang tỉnh khác mới đủ số ATM.

PHÁN ĐỊNH CON NGƯỜI

 Con người mà mỗi cá thể trong chúng, căn cứ vào biểu hiện, hành vi bên ngoài, suy nghĩ bên trong đều là tổng hòa của phẫn nộ và vị tha, đê hèn và cao cả, hi sinh và ỷ lại.

Tốt hay xấu trong mỗi người lại tùy thời điểm, tùy đối tượng bị tác động, tùy trạng thái tinh thần của chủ thể hành động...
Và ngay cả sự phán định hai mặt này cũng là nhận định khác biệt của mỗi cá nhân khác nhau mà nhiều khi phụ thuộc vào sự can dự, lợi ích nhận được và tình cảm chủ quan của bọn họ.
thế nào đi chăng nữa mỗi hành vi xấu, đẹp của mỗi người đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Và chúng đều có liên kết với những hành động khác qua những sợi dây nhân quả chằng chịt chả thể phân biệt được trước sau, trên dưới, trái phải...
Cuối cũng, hãy ngẫm lại hết đi, cứ cho là có thiên đường và địa ngục, liệu rằng anh có xứng đáng có một chỗ trên thiên đường không? Rồi những kẻ mà anh căm ghét, kinh bỉ, liệu rằng họ có phải xuống địa ngục?

MỘT LỖI CHÍNH TẢ TRONG C

 Một lỗi chính tả cơ bản trong c gây ra hậu quả ghê gớm. Khi dùng câu lệnh printf để in lên màn hình một biến lại kèm với '&' trước cái biến ấy. Thật ra thì giá trị của biến không thay đổi, nếu không cần in biến ấy thì mọi tính toán liên qua đến nó vẫn thế. Và nó chỉ gây rắc rối với các chương trình chạy trên console, ý tôi là trong nhúng chả hạn, việc xuất một biến ra dù theo song song 1 cổng hay nối tiếp 1 pin cũng sẽ chẳng dùng đến 1 hàm như vậy.

Vấn đề là máy tính thứ ngu ngốc này đã hiểu '&' là một toán tử and với biến. Nhưng nó đã end gì vậy? Không phải là 0 vì kết quả hiển thị đâu có ra 0, chắc là một thứ rác rưởi gì đấy mà trình biên dịch tự bịa ra khi thiếu những chỉ dẫn. Bởi kết quả luôn là một số âm có độ dài gần tới giới hạn của kiểu khai báo ban đầu.
Tôi hay mắc lỗi này vì lười cóp đoạn trên vào đoạn dưới sửa lại từ scan nên hay sót. IDE lại chả báo lỗi mà vẫn biên dịch bình thường chỉ có một cảnh báo (thường bị bỏ qua vì quá rất nhiều cảnh báo trong toàn bộ chương trình). Kết quả xuất ra là một con số quái vật không biết từ đâu và buộc phải tìm hiểu lỗi logic rất mất thời gian. Dù sao thì không phải là một lập trình phần mềm chuyên nghiệp, sử dụng printf in ra màn hình chỉ là để làm bài tập, sẽ không có quá nhiều rắc rối, mong là vậy.Tất c