8/03/2011

Căn nhà nhỏ ấm áp

 “Con về rồi ạ ! ” Thằng bé đi học về hô vang chào căn nhà . Nó bước vào nhà , khi đang cởi giầy dép , văng vẳng bên tai nó là những tiếng cãi vã . Nó lặng im một lúc chờ người lớn chào đón nó , nhưng chẳng ai ra cả , nhưn chẳng ai ra cả , những âm thanh lúc cáu gắt , lúc hét lên , tiếng nọ lấn áp tiếng kia … Nó thở dài đánh thượt , rồi vứt cặp sách bước ra ngoài .


Đã lâu lắm rồi , vẫn như thế , chẳng ai đón nó ở trường cả , cũng chẳng sao trường gần nhà mà . “ Sao bố mẹ cứ cãi nhau mãi nhỉ ? Lúc mình còn bé có sao đâu” . Nó ngồi trên cái xích đu , khẽ đong đưa nhìn xuống đất , thầm nghĩ .

Thằng bé còn nhỏ , nhưng trông như đã sống nhiều năm lắm rồi . Đôi mắt u ám buồn , chẳng mở to , linh hoạt như chúng bạn . Lúc nào cũng sụp xuống mệt mỏi , lại thêm cái dáng cúi gằm xuống , trông chán chường lắm .
Hồi trước nhà nó thật vui , thường thì mẹ đi đón nó , thỉnh thoảng lại là bố nó . Mẹ đón nó cũng thích nhưng bố hay mua quà cho nó , nó thích hơn . Khi đã về nhà ai cũng cười với nó , bưa ăn thật ngon , mẹ nầu toàn món nó thích . Học bài xong cả nhà cùng xem tivi . Lúc ấy căn nhà nhỏ trở nên thật ấm áp , ngoài trời tối mù , bốn bức tường rục rỡ màu vàng phải chiếu ánh sáng từ bóng đèn cũ treo trên trần nhà . Giữa tiếng tivi vang lên đều đều , là tiếng của cười đùa , chốc chốc lại vang lên tiếng cười của nó …

“Mày về rồi à !” Bố gắt gỏng hai tay chống hông , khuôn mặt đanh lại . Nhất thời nó không dám nói gì , co rúm người lại . Chừng như thấy nó đang sợ hãi bố hơi lúng túng , ròi lại gần ngồi xuống , hai tay bố nắm lấy hai vai nó . Rồi với khuôn mặt nhăn nhúm , mắt bố nhìn thật sâu vào mắt nó , lấy giọng riết rao bố nói :

  • “Con nghe này , sắp tới bố mẹ không ở chung nữa , con hiểu không ?”
  • “Sao thế ạ ?”
  • “Ừm ! Chuyện người lớn thôi.”
  • “Sao thế ạ ?”
  • “Đừng hỏi nữa !” Bố nó cáu .”Con muốn ở với bố hay với mẹ ?”
  • “Sao lại thế ạ ?”
  • “Được rồi ! Rồi con sẽ hiểu , về ở với bố nghe con , bố thương con lắm.”
  • “Còn mẹ thì sao ? Bố ơi đừng bỏ con.” Nó òa lên khóc .
  • “Được rồi ! Được rồi ! Bố bế nó lên bước xuống dưới nhà .
  • “Anh vừa nói gì với thằng bé ?” Mẹ đang ngồi trên ghế , dáng mẹ mệt mỏi , nhưng ánh mắt gay gắt nhìn về bố con nó .
  • “Tôi sẽ nuôi con !” Bố nó trả lời cộc lốc .
  • “Anh điên à ? Tôi đẻ ra nó , tôi sẽ nuôi thằng bé . Làm sao tôi để loại người như anh nuôi con tôi kia chứ !”
  • “À ! Cô vừa nói cái gì ? Cô tưởng mình hay lắm sao !”
Và cứ thế , dường như quyên mất nó , bố mẹ nó quay sang tranh cãi kịch liệt . Lần này ai cũng to tiếng hơn hẳn mọi khi … Không biết từ lúc nào nó tuột khỏi người bố chạy về một góc tường lặng lẽ khóc . Lời qua tiếng lại , không ai chịu nhường ai , nó khóc thổn thức , khóc nấc lên . Rồi đột nhiên :

  • “Bố mẹ mà cãi nhau nữa thì con sẽ chết đấy!” Nó đứng thẳng dậy , hai tay nắm đấm , đôi mắt ươn ướt mở to , trán nhăn lại , cố nhiên nó vẫn đang khóc .
Sau nó vụt chạy ra khỏi nhà , ra ngoài ngõ , ra đường cái . Chạy thật xa khỏi tiếng cãi vã , chạy tới một nơi như căn nhà nhỏ , tiếng cười đùa … Chạy tới khi mệt quá , chẳng thể nghĩ ngợi gì nữa , nó ngồi bệt xuống đất rồi lại nấc lên âm thầm khóc .

Khóc được một lúc lâu lắm , bố xuất hiện ở sau , vỗ vai nó :”Về nhà đi con ” . “Ứ ừ !” . “Về nhà đi con bố mẹ xin lỗi con bố không thế nữa “ … “ Thật không ạ ? Bố vẫn ở với mẹ với con ạ ? “ . “Ừm” . Thằng nhóc quay lại bá cổ bố nó , nửa cười nửa khóc leo lên , đầu dựa vai bố nó .

Thành phố đã tới giờ cơm , ánh đèn vàng hắt ra từ những căm nhà hai bên đường bố con nó đi , Rồi bữa nay mẹ lại nấu món ngon . Ăn xong , học bài xong , nó lại cùng bố mẹ cười đùa , giữa tiếng tivi . Lúc ấy căn nhà nhỏ thật ấm áp  

No comments:

Post a Comment